Ai còn kéo chăn đắp qua giấc ngủ ngày
giêng hai này thiếu vắng những hàng cây
đàn chim lạc đường về phương bắc
Ở ngoài kia mùa xuân đang đi tắt
lá chưa xanh đã ngả vào ngực đất
gió chưa căng đã rỗng những con đường
Lời nào nghiêng ngả khói hương
bụt đi vắng để tượng làm bia đỡ
những nương nhờ xô lệch tiếng chuông
Người nằm co nghĩ sông xuôi thẳng
cách nào cũng ra được biển Đông
những khúc quanh lẫn vào kí ức
Ở ngoài kia cuộc tiễn đưa vồi vội
rơi một khắc dùng dằng
đàn kiến nhặt chở vào đêm sâu
Ở ngoài kia
khoảng cách giữa hàng cây và bất trắc
những mơ hồ dắt díu nhau qua.
Có một ngày
Ngày ý nghĩ con quay về xóm núi
nơi cha cuốc đất mỗi ban mai
giấc mơ con chưa ra khỏi vết đêm
tỉnh thức trong tiếng đá va lưỡi cuốc
Căn nhà phên liếp
mỗi mùa nghiêng một hướng
cha buộc bịn chống đỡ bằng những lời răn
lòng con thành nứa cật
Trung du là tiếng thở dài
những quãng đứt khiến núi đồi mỏi mệt
người yêu nhau đến giữa lưng chừng
khóc than lời sông suối
Đêm khải mặc trong bài ca im lặng
không chuyển động vẫn đến được ngày mai
cha rít điếu làm gì
đã rỗng lòng tre trúc
Để bây giờ con còn nghe lảnh lói
khuyết thiếu một dải đêm
Cha bảo con gái trung du
phải biết ăn rau đắng
bởi không tin vào những ngọt bùi
con không nghe, con đi tìm cỏ mật
mun mút mùa ăn năn
roi cha gác bếp còn lằn ấu thơ.
Thức cùng tưởng tượng
Cùng thức cho cạn đêm này
những người lính trở về từ cỏ
dấu ngụy trang tắm táp vội làm gì
ta thèm một vết chim ri
trên da anh ấu thơ cựa thức
Ta mơ giấc thằn lằn đuổi bắt
tiếng cười lặn vào lòng đất
dưới ngực anh ngái vị đồng quê
mùa về trong trí nhớ
Dưới trăng non anh đi tìm một nửa
không gặp em chỉ gặp tiếng dế mèn
nụ hôn vội đặt lên môi cỏ sắc
Đêm Đại Lải vẽ nét nửa vời
úp mở những lối về mờ tỏ
người lính già trở giấc
nghe đạn bom vừa chợt thức
thêm một lần chôn cất tuổi xanh
cuối rừng thông sấm đã đầu mùa
Tháng Tư ai còn ngồi kể
đứa trẻ khoác áo anh hùng
những trận bắn tưng bừng hình dung
Đêm sốt ruột một vì sao lẻ
Những người lính lại lẫn vào cỏ
Cỏ xanh đâu cần tưởng tượng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét